Khi buồn em cứ đến chơi

in #love4 years ago (edited)

Yu. gọi điện cho tôi. Đột ngột.
Bảo tôi xem Yu như một người bạn, một người anh, có thể tâm sự giải bày khi bế tắt...
Rằng có lẽ ngày xưa đã cứng nhắc phép tắt, nhưng giờ thì không cần...

Tôi không hiểu hết,nhưng không muốn nói nhiều, không muốn nghe gì nhiều. Vì lời nói thường khiến hiểu sai nhau, xa rời nhau.
Và tôi giữ khoảng cách.
Có nhiều điều không biết, cũng không cần nói, nhưng có lẽ Yu. đã hiểu tôi hơn, hiểu đoạn đường tôi đã đi qua mười năm. Dù không biết tôi đã đi những đâu, gặp những chuyện gì. Khi tôi ngồi đấy, nhìn vào mắt nhau một phần nghìn giây, rồi thôi.

Yu. đã đi hết những con đường đã muốn đi, làm những việc muốn làm, kỷ luật bản thân, bền bỉ, liên tục mấy mươi năm trời, theo kế hoạch, đạt được mục tiêu theo kế hoạch. Giờ đến lượt tôi.
Tôi sẽ giữ khoảng cách như vậy, cho đến khi nào tôi complete myself, đến khi nào tôi gỡ hết nút thắt trong lòng, đi lại con đường mình đã đi tắt, và thành đạt - như mình muốn.
Có thể Yu sẽ đơi tôi. Như vẫn còn nhớ ra tôi bao nhiêu năm qua - mười hai năm. Hoặc nếu không, vẫn xa lạ như này, sẽ không có trông đợi và không có thất vọng.


Có một lần, tôi đến gặp Yu. Lúc ở Thailand về. (Ồ khi ở Hanoi về tôi cũng đến thăm Yu.)
Lúc đó là một cái tôi rạn vỡ và mông lung, nhiều mơ mộng tuổi trẻ và tự tin thái quá. Vẫn còn trong veo. Và bằng cách nào đấy không nhớ rõ, đúng như câu nói "người ta sẽ quên điều bạn nói, điều bạn làm, nhưng sẽ luôn nhớ cảm giác mà bạn mang lại"; ra về tôi đã khóc. Tôi ra bờ sông hút một điếu thuốc và khóc. Tôi khóc như một bản năng thôi chứ không có lời nào tác động nào cụ thể. Mãi sau này tôi mới hiểu, rằng Yu đã judge và devaluate tôi theo khuôn mẫu của Yu. Tôi tự ái, tôi buồn, hurt my pride.

Có lẽ viết ra dòng này tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, và sẽ quên đi. Quên đi, như nhiều thứ tôi đã quên và thứ muốn mình quên.



Buổi sáng thức dậy tự nhủ hãy tha thứ...tha thứ cho người làm tôi buồn, tha thứ cho bản thân đã làm mình buồn, tha thứ hết.

Tối chạy bộ về là tôi ngồi thiền. Để cân bằng động - tĩnh. Và tự nhủ: mọi thứ rồi sẽ qua đi, tất cả, cả những điều uất ức mà tôi chưa giải bày ra, những nỗi niềm tôi không chia sẻ được. Tất cả. Cả tôi.