Theo bạn sống như nào là đủ. Với tôi, cuộc sống chưa bao giờ là đủ :((

in #vn6 years ago

Mọi người ở mức nào rồi. chia sẻ thật đi 


"Những cung bậc khác nhau khi thất tình.

Với những thằng đã ngu tiếng anh nhưng muốn thể hiện như tôi vẫn dịch thất tình là 7 love, đây cũng là cái tên làm mưa gió trên garena với thành tích bị nhét hành ngập mồm.

Trở lại với nội dung.

Mức 1: Kiểu này là khi bạn cảm nắng một ai đó, vài hôm sau thấy họ cười đùa với người khác, thấy lòng hụt hẫng một chút. Buồn một chút, rồi sớm quên. 

Mức 2: Cũng tương tự như kiểu 1 nhưng bạn tiến xa hơn với một màn tỏ tình và bị faill. Ok, không sao, buồn nhanh thì vài ngày, một tuần, lâu thì ba tháng, nửa năm, không ảnh hưởng lắm tới hòa bình thế giới.

Mức 3: Theo đuổi một người và đã tỏ tình rất nhiều lần, nhưng vẫn kiên trì tới ngày họ yêu ai khác, sẽ là rất buồn, và hầu hết trong chúng ta đều trải qua một lần như vậy. Mức ba khá phổ biến và thời gian vượt qua cũng tùy mỗi người, có người cứ chìm đắm mãi trong hình bóng cũ mà quên mất người ta có để ý tới bạn đâu, họ đang bận trao cho người yêu những nụ hôn ngọt ngào và những kỷ niệm gần gũi khó quên, tóm lại biết là dại nhưng vẫn đâm đầu vào.

Mức 4: Thực sự tôi mong là những bạn đọc tới đây đều không phải trải qua, đó là khi bạn có một tình yêu sâu đậm với người khác, nguyện sống thề chết bên họ, bỗng một ngày cuộc tình đó sụp đổ, như lời hát :"Từng người tình đã bỏ ta đi" 

Bạn bị bỏ rơi, bạn sụp đổ, cả thế giới tối sầm như cái tiền đồ của tôi vậy, bạn chán ăn, bỏ bữa, bạn tìm tới những nơi vắng người, lặng lẽ thu mình lại, chỉ muốn lê lết những ngày dài như vậy, cố gắng thoát ra nhưng càng lún sâu hơn. Đi chỗ quái nào cũng thấy kỷ niệm, nhất là nghe mấy bài của mr Siro thì mạn phép tôi không viết tiếp.

Mức 5: Phát triển từ mức 4, đây là mức nguy hiểm bởi vì nó ảnh hưởng một cách tiêu cực trực tiếp tới suy nghĩ của chúng ta, thậm chí có người nghĩ đến cả việc tự tử.

Tôi đã từng phi xe lên cầu Nhật Tân, ngẫm nghĩ xem nếu nhảy xuống dưới lòng sông Hồng, góc tiếp xúc giữa cơ thể và mặt nước là bao nhiêu sẽ có cái chết nhẹ nhàng nhất, lôi mớ kiến thức vụn vặt còn lại từ cấp 3 và đưa ra phương án nhảy tự do. Lúc tôi bỏ đôi dép tông Lào ở lại thành cầu, có một đôi đi qua bảo:

"Anh gì ơi, nhảy thì cho em xin đôi tông, đẹp vl"

Ơ cái địt, có hiểu lý do tao vứt đôi tông lại không? bởi vì như vậy người ta mới biết có người nhảy cầu, người ta mới đi vớt xác, ok, chứ tao không muốn trôi nổi giữa lòng sông cầu và chỉ được vớt lên với cơ thể biến dạng do hoại tử và bị cá rỉa.

Bỏ qua hai kẻ vô duyên kia, tôi vặn người và khởi động, chuẩn bị gieo mình thì bụng réo, chết, sáng giờ chưa ăn gì, không lẽ lại thành ma đói, sực nhớ nồi gà hầm từ hôm qua chưa ăn hết, thế là tót xuống.

Và bây giờ tôi ngồi đây viết tút cho các bạn, chỉ muốn nói rằng trên đời này, bạn chính là thứ giá trị nhất chứ chẳng phải vật chất hay tình yêu, và buồn nào cũng qua nhanh chỉ có buồn đái với buồn ngủ là song hành cùng ta tới trọn đời."


Cảm ơn mọi người đã đọc hết.

Cảm ơn một người dấu tên đã chia sẻ cho tôi.